JavaScript is off. Please enable to view full site.

Chỉ Là Hoàng Hậu

51 người đang đọc truyện này.
Tác giả
Thể Loại Ngôn Tình
Tình trạng Full
Lần Cuối Cập Nhật
Năm xuất bản 2018
Số Chữ 26,224
Truyện Dịch 100%
Lượt xem: 5,948
Từ Khoá chi la hoang hau chi la hoang hau full chi la hoang hau prc doc truyen chi la hoang hau
Thể Loại:
Tình trạng:
Full
Nghe từ đầu
Tổng đề cử Chỉ Là Hoàng Hậu
Đã có 1 người đánh giá / Tổng đề cử
Nguồn convert: meoconlunar (TTV)
Độ dài: 16 chương [rất dài…]
Cặp đôi: Lí Dung Trị x Từ Đạt.
Biên tập: Phong Linh.

Thân là con gái Từ gia, không phải là rường cột của nước Lương thì cũng là mãnh tướng nơi biên cương! Mà cô…

Mà cô…mà cô chỉ là một hòn sỏi giữa những viên minh châu chói mắt của Từ gia.

Cả đời ôn hòa nhàn thản, chí lớn nghiệp lớn đều không thành…

Mọi thứ cứ thế, cuộc đời không có gì đáng giá đánh dấu lại.

Vậy thì cô cứ vui vẻ mà đi qua cuộc sống ôn hòa nhàn thản của mình thôi!

Chỉ mong tìm an ổn qua ngày, nhưng ngay cả đi đến tiểu quan quán [1] tìm người bầu bạn cũng phải nhặt đồ thừa người khác chọn còn dư…

Mà như vậy là khó lắm sao? Kỳ thực, yêu cầu của cô cũng đâu có cao đâu.

Chỉ cần dành tình cảm chân thật cho cô, đối xử với cô thật tốt, cho dù là có tàn tật cũng không sao.

Cô không tâm cơ, nhưng người ta lại có! Nhìn mà xem, ngay cả một kẻ hầu nho nhỏ cũng muốn đạp cô xuống làm ván cầu kìa…

Ai, ngay cả tìm một người bạn thôi mà mỏi mệt như vậy, quả nhiên cô là…ôi ~

Vị công tử ôn nhuận như ngọc, nhã nhặn trước mặt…Quả thực là dạy cho người ta biết thế nào gọi là gió xuân nha!

Là bảo bối của Hoàng thất Đại Ngụy phải không? Là cô nhặt được kho báu chưa hoàn chỉnh? [2] Thực cảm động đó…

Hức hức, mọi người đều động lòng như vậy, mà không biết ──

Thì ra một đêm nước mắt lừa người ấy, chỉ do đam mê của vị Hoàng đế Đại Ngụy này đột nhiên bộc phát mà thôi…

[1]: Giống thanh lâu, chỗ này là nơi của nam kỹ, chuyên phục vụ nam sủng =))

[2]: Ý là anh chưa lên ngai vị nên chưa là kho báu hoàn hảo :”>

Giới thiệu [Văn án]

Không phải chỉ là một vở kịch kẻ hát người diễn thôi sao, mà chẳng còn hơi ấm của nàng nữa?

Mấy viên quan mặc trang phục ngoại quốc quỳ khắp phòng không hiểu thế nào, mấy ngày nay đã có chuyện xảy ra ──

Tây Huyền Từ Đạt ở Đại Ngụy bị bệnh cấp tính mà chết, đều đã nhập quan mở linh đường. Chỉ cần trời vừa sáng, đội ngũ đưa tang sẽ xuất phát trở về cố hương. Nhưng không biết vì sao nửa hôm nửa đêm, Thái tử Đại Ngụy xuất hiện!

Vừa bước vào Tứ phương quán, không đến đại sảnh, mà ngược lại đi thẳng vào sảnh ngoại. [1]

Sảnh ngoại…là Linh đường mà!

Sứ thần đặc phái Tây Huyền quỳ phục xuống, trộm mắt dò xét. Thái Tử Đông cung Đại Ngụy, người mặc cẩm bào đi lướt qua, quần áo không một chỗ nào nhăn nhúm, ngay cả giày cũng sạch sẽ, chỉ là sắc mặt trắng bệch khác thường, ngay cả tròng mắt dường như cũng hóa thành màu đỏ.

“Điện hạ, điều này không hợp lễ…” Hắn nói nhỏ, lại thấy vị Thái tử điện hạ không dừng bước, không khỏi âm thầm khóc òa trong lòng.

Rõ ràng sắp đăng cơ Thiên Tử, cái gì cũng chưa tính, nhưng có nghĩ đến bọn đầy tớ này hay không? Nếu xảy ra chuyện gì, hắn chỉ là một quan viên Tây Huyền nho nhỏ ở Đại Ngụy cũng phải đưa đầu ra.

“Điện hạ.” Một cô gái duy nhất đứng giữ ở cửa Linh đường cúi thấp người.

Ánh mắt hắn từ Linh đường nhìn thoáng qua cô gái kia. Giọng nói khàn khàn:

“Từ học sĩ tới thật đúng lúc.”

“Cả đời Từ Đạt yên bình mà trôi, trước khi lâm chung có người thân ở bên chăm sóc bầu bạn, khi đi cũng không đau đớn, cũng là phúc khí cuối cùng ông trời ban tặng.” Từ học sĩ từ tốn đáp.

“…đây là cuộc đời an ổn của nàng hay sao?” Hắn ngừng một lúc lâu, rồi nói: “Bổn vương có thể nhìn mặt Từ Đạt lần cuối được không?”

“Quan tài chưa đóng, điện hạ muốn gặp, tất nhiên là được.” Nói xong, Từ học sĩ – cũng chính là tỷ tỷ của Từ Đạt khẽ nâng những dải khăn trắng lên, đi vào bên trong.

Hắn theo sát.

Trước mắt là một chiếc quan tài thượng đẳng. Nắp quan tài vẫn chưa đóng. Hắn vừa thấy, trong quan tài quả nhiên là Từ Đạt.

Hắn vươn tay, muốn chạm vào Từ Đạt, lại có người nhẹ nhàng giữ chặt cổ tay hắn: “Điện hạ, xá muội trước khi chết vẫn chưa thành hôn, khi chết vẫn giữ tấm thân trong sạch. Tuy nói đây là chuyện không hay ho trong mắt người Tây Huyền, nhưng không thể để nam tử động chạm vào thân thể nữa, xin điện hạ tự trọng.”

Hắn không để ý đến, vung tay áo, chạm vào gò má trên gương mặt quen thuộc kia. Hai má hơi hơi lạnh, hơi hơi cứng rắn, giống như một xác chết…Đầu ngón tay hắn chậm rãi di chuyển, ở dưới mũi Từ Đạt. Hô hấp, đã không còn.

“…bệnh cấp tính mà chết?” Hắn khàn khàn hỏi.

“Hai ngày mắc phong hàn nhưng không tới đại phu khám, không nghĩ bệnh tình lại nặng thêm, đột nhiên mà qua đời.”

“Vậy sao…” Ánh mắt hắn không rời khỏi người kia dù chỉ là một chút. Một lát sau, hắn nhẹ giọng hỏi: “Nàng muốn được an táng ở Tây Huyền?”

“Đó là di ngôn trước khi lâm chung của muội ấy. Trời hửng sáng sẽ xuất phát, đi cả ngày lẫn đêm.”<

Mới nhất
5 năm trước
    Tổng đề cử 1
    Tuần 656
    Tháng 3963
    loading
    loading