JavaScript is off. Please enable to view full site.

Em Chờ Anh

115 người đang đọc truyện này.
Tác giả
Thể Loại Ngôn Tình
Tình trạng Full
Lần Cuối Cập Nhật
Năm xuất bản 2018
Số Chữ 40,960
Truyện Dịch 100%
Lượt xem: 763
Từ Khoá doc truyen em cho anh em cho anh em cho anh full em cho anh prc
Thể Loại:
Tình trạng:
Full
Nghe từ đầu
Tổng đề cử Em Chờ Anh
Đã có 11 người đánh giá / Tổng đề cử
Biên tập: Candy

Tình yêu là gì?

Với Lưu Minh Chân, một người phụ nữ mạnh mẽ, yêu là thập toàn thập mỹ, nếu cô đã yêu, dù người đó vô vàn thiếu sót vẫn được một trăm điểm tròn. Nhưng nếu không yêu, có tốt đến đâu cũng chỉ vô dụng.

Với Tống Lễ, một doanh nhân thành đạt, tình yêu không có thực, bởi với anh, phụ nữ chỉ là một vật trao đổi đồng giá với tiền, có tiền là đến, không tiền rời đi.

Khi hai con người đó gặp nhau, khi một bên trúng tiếng sét ái tình, câu chuyện sẽ diễn ra như thế nào?

Một người phụ nữ khẩu xà tâm phật, một người đàn ông chẳng biết buông lời đường mật. Không có những lời bay bướm lãng mạn, không có quá trình theo đuổi vờn bắt trái tim. Chỉ có chân tình, chỉ có sự tin tưởng, để rồi mấy chục năm nhìn lại, người đó vẫn ở bên cạnh mình, ngày ngày nắm tay cùng dạo bước trên bờ biển thiên đường.



- Trích đoạn 1 -

Hắn lên tiếng: “Bán Nguyệt, không có em, anh luôn cảm thấy khuyết thiếu thứ gì đó, anh bối rối không biết phải làm sao nữa.”

Thế nên tôi mới bảo, người đàn ông này trước nay không biết buông lời đường mật, ngay cả câu ‘anh nhớ em’ cũng không nói nổi. Nhưng chung quy lời lẽ của hắn vẫn chân thật nhất, nhớ một người chính là cảm thấy khuyết thiếu thứ gì đó.



- Trích đoạn 2 -

“Anh không đạt tiêu chuẩn.” Tôi không ngóc nổi đầu nữa.

“Đạt hay không đạt là do em. Em yêu anh là anh đã đạt tiêu chuẩn, em rất yêu anh, anh được tám mươi điểm, em yêu anh muốn chết, anh chính là một trăm điểm.”

Em đưa chiếc đũa sang cho tôi, giục tôi ăn. Tôi được khuyến khích, nhìn em cười tươi nói: “Vậy anh chính là một trăm điểm!”

Em xoa bụng tôi bảo: “Nếu không ăn cơm sẽ trừ điểm.”



- Trích đoạn 3 -

Ánh trăng bao trùm lên màn đêm, lóng lánh như thủy ngân. Chúng tôi không bật đèn, không kéo rèm, nghe nhạc, chỉ lẳng lặng mà nghe, hoặc nói đôi ba câu – vô nghĩa, ngồi dựa vào nhau trên sô pha, hoặc dưới thảm. Cảm giác này, giống như toàn bộ thế giới chỉ còn lại hai chúng tôi, nguyện ước cả đời, chẳng qua chỉ là sự tồn tại của một người khác trong cuộc đời mình mà thôi.
    Tổng đề cử 0
    Tuần 637
    Tháng 753
    loading
    loading